Bài viết số 1 lớp 7 ngắn gọn – Dàn ý và 4 đề mẫu

Bài tập làm văn bài viết số 1 lớp 7 bao gồm dàn ý bài viết số 1 lớp 7 và các bài văn mẫu tuyển chọn cho: bài viết số 1 lớp 7 đề 1, bài viết số 1 lớp 7 đề 2, bài viết số 1 lớp 7 đề 3, bài viết số 1 lớp 7 đề 4. Hy vọng tài liệu này sẽ giúp các bạn học sinh viết bài tập làm văn số 1 lớp 7 hay nhất.

Camnangbep.com cũng giúp giải đáp những vấn đề sau đây:

  • Bài viết số 1 lớp 7 de 2
  • Viết bài tập làm văn số 1 lớp 7 de 3
  • Văn mẫu lớp 7 tập 1
  • Viết bài tập làm văn số 1 lớp 7 đề 4
  • Viết bài tập làm văn số 1 lớp 7 đề 1
  • Viết tập làm văn lớp 7
  • Dàn ý bài viết số 1 lớp 7
  • Tập làm văn lớp 7 bài viết số 2

Bài viết số 1 lớp 7

Bài viết số 1 lớp 7

YouTube video

Bài viết số 1 lớp 7 đề 1

Đề bài: kể cho bố mẹ nghe một chuyện lí thú mà em đã gặp ở trường

Dàn ý bài viết số 1 lớp 7 đề 1

1. Mở bài:
– Thời gian kể chuyện cho bố mẹ nghe (sau bữa cơm tối, trước khi đi ngủ hoặc lúc đang ngồi xem ti vi).
– Giới thiệu truyện mình sẽ kể (truyện biểu cảm, truyện cười hay cảm động).
2. Thân bài:

– Đưa ra thời gian, địa điểm chính xác câu chuyện em sắp kể (bao giờ, ở đâu).
– Những nhân vật trong câu chuyện là gi? Em có mặt trong đấy không hay chỉ chứng kiến và kể lại?
– Diễn biến của câu chuyện. Trong truyện có các tình tiết cảm động, vui, buồn hoặc gây cười hay không?
– Kết thúc câu chuyện em rút ra bài học gì? Em có suy nghĩ gì về câu chuyện đó không?
– Ghi lại thái độ của bố mẹ? Bố mẹ có lời khuyên gì hay không?

3. Kết bài:

– Không khí gia đình sau khi nghe câu chuyện em kể.
– Nêu cảm xúc và suy nghĩ của bản thân.

Bài văn mẫu bài viết số 1 lớp 7 đề 1

Bài văn mẫu bài viết số 1 lớp 7 đề 1

Bài mẫu 1

Vào một thứ hai đầu tuần, tiết tiên phong của lớp em là tiết Văn. Cả lớp em ai cũng mong là cô Tám sẽ vẫn dạy chúng em ở môn học này … .. Nhưng có lẽ rằng là không …. Một cô giáo rất lạ bước vào lớp. Cả lớp em sững sờ nhìn cô và có một bạn ở phía cuối lớp hỏi : “ Cô ơi ! Cô giáo của chúng em đâu rồi ạ ? ” Cô vấn đáp : “ Cô của em đã chuyển trường dạy rồi ! Cô ấy sẽ không dạy trường này nữa ! Từ thời điểm ngày hôm nay cô sẽ là giáo viên đảm nhiệm môn Văn của những em ”. Lúc đó, cả lớp rất buồn ! Khi về nhà, em chạy ngay vào phòng kể cho mẹ nghe .Tiết học hôm đó, đùng một cái lại buồn bã, không sôi sục như lúc trước. Hết tiết học, có bạn trong lớp khóc vì không biết cô dạy ở đâu, làm gì, có vui tươi như ở đây không … rất nhiều câu hỏi đặt ra. Nhưng sẽ không có câu vấn đáp … …. ! Mẹ ơi ! Con có giác rất không dễ chịu, mỗi khi nhớ đến cô, con lại không kèm được nước mắt !Cô Văn của con là một người nhỏ con, tóc dài, uốn rất đẹp ! Cô mặt áo dài rất xinh ! Mắt của cô hiền hậu như bà tiên. Khi cô ngồi trên ghế đá, dưới góc “ hoa học trò ” cô tâm sự với chúng con về những câu truyện học tập, bè bạn, mái ấm gia đình …. ! Cô càng hiền dịu hơn khi những lá phượng màu vàng rơi nhè nhẹ xuống !Con nhớ những nhớ lúc cô giảng, giọng cô thật ấm cúng, êm ả dịu dàng, làm cho những bài học kinh nghiệm rất dễ đi vào lòng người khác. Khi học xong, cô lại kể những chuyện cổ tích, hài, hay là chuyện của cô ! Nhưng giờ đây sẽ không còn nghe được giọng nói ấm cúng của lúc trước nữa ! Dù cô giáo giờ đây giảng rất hay nhưng không hề làm con quên được cô ! Con yêu cô lắm ! Cô không làm cho chúng con run sơ mỗi khi làm bài kiểm tra ! Cô lại tuyên dương, khen thưởng những bạn có thành tích học tập tốt ! Cô như một người bạn mỗi khi trò chuyện cùng con, lại như một người mẹ khi con buồn ! Cô đối xử với những cô giáo cũng như học trò rất tốt, thân mật và cũng được rất nhiều cha mẹ quí mến .Con còn nhớ vào ngày sinh nhật của cô, chúng con góp tiền lại mua một chiếc bánh sinh nhật nho nhỏ, chỉ mong cô vui. Chúng con còn viết lên bảng những câu chúc mừng, vẽ những chiếc bánh kem, hoa, lá, có bạn còn vẽ chân dung của cô lên bảng nữa nhưng vẽ xấu lắm ! Khi biết cô sắp lên lớp, chúng con ra đón cô và bịt mắt cô lại ! Khi cô bước vào lớp, phòng học tối lắm, và những cây pháo nho nhỏ được thắp lên, chúng con hát Chúc mừng sinh nhật cô ! Cảnh lúc ấy thật đẹp, lộng lẫy ! Lúc đó cô rất cảm động và … cô đã khóc …. những giọt nước mắt niềm hạnh phúc ! Cô trò ta còn chụp hình và trét bánh kem vào mặt nữa ! Lúc đó thật vui … … nhưng …. giờ đây … sẽ không còn thời cơ nữa !Vào ngày khai giảng năm học, chúng con rất buồn, không ai nở nụ cười nào. Nhưng …. lúc ấy chúng con thấy được một bóng người quen thuộc – người mà chúng con thường thấy khi giảng bài, trò chuyện … … chính là cô … .. cô giáo dạy Văn ! Bấy giờ không còn những giọt nước mắt buồn nữa thay vào đó là những nụ cười niềm hạnh phúc khi cô trở lại ! Chúng con ùa ra, ôm cô, những giọt nước mắt niềm hạnh phúc rơi xuống ! Cảm giác thật giật mình và niềm hạnh phúc, một cảm xúc mà không có lời văn nào diễn đạt được !Lúc trước, chúng con cứ ngỡ sẽ không nghe được giọng nói ấm cúng của thời xưa. Và lúc ấy, chúng con lại nghe được giọng nói đó, những câu hỏi như “ Con có khỏe không ? Con học thế nào ? Có quen với cô giáo mới không ? … .. ” Không chỉ chúng con, mà những anh chị lớp lớn – những người mà gặp cô lâu hơn chúng con, cũng ra đón cô và cũng … khóc ! Chúng con còn định nâng cô lên nhưng cô không chịu ! Sau khi gặp tụi con, cô vào trong và gặp những thầy cô cũ ! Thầy cô ở trường cũng rất giật mình !Nguyên ngày khai giảng, đùng một cái lại có cảm xúc vui tươi quái gở mà cô T. mang đến ! Khi hết chương trình chúng con lại ra ôm cô ! Có bạn còn xách cặp giúp cô ! Cô chủ nhiệm lớp con còn lấy máy ra chụp tụi con và cô ! Khi chuyện trò với cô thỳ mới biết cô bị điều đi vào trường N.T.T – một ngôi trường thuộc loại khá giỏi ! Chắc ngày hôm đó là ngày niềm hạnh phúc nhất của chúng con ! Cô còn hứa là ngày 20/11 cô sẽ về trường để thăm tụi con ! Chúng con rất mừng khi cô nói như thế !Nhưng cuộc vui nào cũng có khi tàn, chúng con ôm cô như chưa khi nào ôm – không muốn buông tay ra ! Sợ cô đi rồi sẽ không trở lại nữa ! Và lúc ấy, người khóc là cô, những giọt nước mắt yêu thương, không muốn rời xa chúng con ! Giot nước mắt từ từ lăn trên má cô, nhưng con không muốn cô khóc ! Các bạn đã nỗ lực cười khi cô đi ! Và …. cô đã đi …. bóng của cô từ từ mờ dần và …. khuất xa tầm mắt !Khi kể xong mẹ em khuyên : “ Con đừng buồn nữa và cũng đừng khóc, nếu cô T. biết con buồn thì cô có vui không ? Thôi, nín đi con ! Cô sẽ trở lại mà ! Nhưng cô đi, đâu phải là do cô muốn đâu ! Nhà trường điều đi mà ! Theo mẹ biết thì cô con đã dạy trường SD được 17 năm rồi ! Đến lúc cô phải đi thôi ! Con hãy thông cảm cho cô và hãy nỗ lực học tập nha con ! ” Nghe lời mẹ, em không khóc nữa, nhưng hình bóng của cô sẽ in mãi mãi trong tim của em và những bạn ! Cô ơi …

Bài mẫu 2

Chiều qua, khi hồi trống tan trường vừa điểm tôi vội vã đi thẳng về phía nhà xe. Trên con đường quen thuộc, đôi chân tôi guồng những vòng xe can đảm và mạnh mẽ hơn. Tôi đạp xe về nhà mà trong lòng háo hức. Tôi vừa xúc động lại vừa thấy vui vui. Tôi mong sao được kể thật nhanh cho cả nhà nghe câu truyện cảm động mà tôi vừa được tận mắt chứng kiến ở trường mình .Chả là để bộc lộ lòng biết ơn thực sự của những thế hệ con cháu so với sự quyết tử của cha ông, trường tôi có mời một đoàn ca nhạc về trường trình diễn. Điều đặc biệt quan trọng là những ca sĩ đều là những người đã phải gánh chịu không ít những di chứng của chất độc màu da cam. Người thì bị mất đôi chân, người thì không con đôi mắt. Đáng thương hơn khi có những người có vẻ như chỉ còn sống sót một vài bộ phận trong con người. Thế nhưng tổng thể những con người ấy đã khiến cho cả trường chúng tôi phải vô cùng khâm phục bởi họ là những tấm gương tuyệt vời về ý chí và sự quyết lâm .Thú thực, mới đầu chúng tôi đi xem chỉ vì đứa nào cùng háo hức tò mò. Thế nhưng khi tấm màn nhung khép lại chương trình màn biểu diễn thì chúng tôi đứa nào đứa nấy đều cảm thấy xúc động sâu xa .Buổi diễn khởi đầu bằng những lời trình làng chân thực và lay động lòng người của chú trưởng phi hành đoàn. Nó có vẻ như là một bài diễn thuyết được chuẩn bị sẵn sàng kỹ càng từ trước. Thế nhưng khi chính những mảnh đời đau khổ kia lên tiếng thì mọi người khởi đầu rơi nước mắt. Những cái tên, những quê quán, những cuộc sống và những nguyên do … Tất cả, tổng thể đều khởi đầu bằng những tham vọng, những khát khao yên bình và niềm hạnh phúc. Thế nhưng cuộc chiến tranh đã cướp đi tổng thể. Chiến tranh tàn tệ đến mức không cho cả những tham vọng nhỏ nhoi nhất được hình thành. Mười ca sĩ là mười cảnh tàn tật khác nhau, mười nguyên do xấu số khác nhau. Và tất yếu phía sau mười con người cần được cảm thông và san sẻ ấy còn bao nhiêu người khác đang ngày đêm ngậm ngùi ôm những nỗi đau đớn xót xa .Khác hẳn với màn ra mắt, buổi trình diễn lại chẳng có một chút ít gì gợi ra cảnh đau thương. Rất nhiều và rất nhiều bài hát đã được trình diễn bởi những chất giọng khác nhau. Thế nhưng chúng đều có chung một đặc thù đó là đều ngợi ca những tham vọng, lòng bác ái và sự công minh ; ngợi ca những tham vọng và khát khao của tuổi thơ của những người đang sống và cả những người đã khuất. Chương trình hấp dẫn toàn bộ người xem, thậm chí còn nhiều bạn, trong đó có cả tôi đã bước lên sân khấu để Tặng Kèm hoa và để cùng hát lên những lời ca san sẻ. Chúng tôi đã khóc, khóc thực sự trong niềm thân ái, trong sự yêu thương và mong ước được sẻ chia .Buổi trình diễn nằm ngoài sự tưởng tượng của toàn bộ chúng tôi. Nó thực sự khiến chúng tôi giật mình và xúc động. Câu chuyện được tôi kể cho mái ấm gia đình nghe ngay sau khi mọi người dùng xong cơm trưa. Nhấp một chút ít nước trà, bố tôi vừa dặn đò vừa tâm sự : “ Các con còn nhỏ hiểu được như thế là rất quý. Thế nhưng, những gì những con đã làm là chưa thật lớn đâu. Các con còn phải làm nhiều việc tốt đẹp không chỉ có vậy để đền đáp công ơn của những người đã quyết tử để mang lại niềm hạnh phúc cho cuộc sống mình ” .

Bài mẫu 3

Sau bữa cơm, mái ấm gia đình tôi quây quần trong phòng khách. Bỗng tôi chợt nhớ đến chuyện sáng nay và muốn kể ngay cho cha mẹ nghe. Thế là tôi nhanh nhảu “ Bố mẹ ơi, lớp con có chuyện này vui lắm. Con kể cho cha mẹ nghe nhé ”. Bố mẹ tôi mỉm cười gật đầu, tôi hào hứng :“ Hôm nay, ở lớp con, cô giáo đã kể cho chúng con nghe một câu truyện, vui và cảm động lắm. Câu chuyện vừa xảy ra vào ngày chủ nhật, hôm 20-11. Ba bạn Nga lớp con là bác sĩ, đồng thời là hội trưởng hội phụ phuynh của lớp. Chiều thứ 7, ngày 19-11, ba của bạn Nga ghé thăm cô và Tặng Ngay cô một chục cam sành. Cô giáo con cảm ơn bác hội trưởng nhưng đã đem túi cam Tặng Kèm lại cho thím Tư, một thím nghèo, sống đơn độc ở căn nhà nhỏ đầu hẻm. Ai ngờ, lần này, thím Tư thấy chục cam lớn quá, một mình ăn không hết, bèn mang đến khuyến mãi lại cho một người bà con đông con, nghèo hơn mình. Cả cô giáo, cả thím Tư lẫn người bà con nghèo của thím đều không giở kỹ túi cam nên không thấy một tấm thiệp nhỏ lọt giữa những quả cam sành to tướng, tấm thiệp do Nga cắt và ghi vào đó lời chúc mừng cô thật tình cảm ” .Tôi dừng lại, nghiêng mặt nhìn cha mẹ, cười lém lỉnh “ Bố mẹ đoán thử chuyện gì sẽ xảy ra sau đó ? ” Chưa đợi cha mẹ vấn đáp, tôi nói luôn “ Bố mẹ chịu rồi phải không ? ” Để con kể tiếp nghe. Túi cam không dừng ở đó. Một lần nữa, nó lại “ lên đường ”, nhưng đi đâu ? Hay lắm cha mẹ ơi. Để con kể tiếp cho cả nhà nghe nhé ! Người bà con của thím Tư ai ngờ lại là bệnh nhân của ông bác sĩ, ba của Nga. Bà ấy rất biết ơn ông đã chữa cho bà ấy khỏi bệnh nhưng vì nhà nghèo, con đông, bà chưa có tiền mua quà đến cám ơn ông. May quá, thím Tư lại mang cho chục cam sành thật to. Thế là ngay sáng hôm sau, 20-11, người bà con thím Tư đã mang túi cam đến Tặng ông bác sĩ ” .Cả nhà tôi vỗ tay tán thưởng. Hành trình của túi cam, trong câu truyện kể của tôi mê hoặc quá. Nhưng, cái đáng san sẻ nhất về túi cam đơn giản và giản dị, nhỏ bé, đó là nó trĩu nặng ân tình .

Bài viết số 1 lớp 7 đề 2

Đề bài: kể lại nội dung câu chuyện được ghi trong một bài thơ có tính chất tự sự

Dàn bài viết số 1 lớp 7 đề 2

1. Mở bài:

– Giới thệu (tưởng tượng) về câu chuyện mà em định kể (Lượm hay Đêm nay Bác không ngủ).
– Lưu ý xác định ngôi kể ngay từ đầu (đóng vai nhân vật người chú hoặc nhân vật anh lính – ngôi thứ nhất; đóng vai một người đứng ngoài câu chuyện để kể lại – ngôi thứ ba).

2. Thân bài:

a. Kể lần lượt các chi tiết, các sự kiện diễn ra trong câu chuyện: Ví dụ: Với chuyện Lượm, ta lần lượt kể:
– Chi tiết người chú gặp Lượm.
– Ấn tượng của người chú về hình dáng và tính cách Lượm.
– Chi tiết Lượm đi chuyển thư.
– Lượm hi sinh,…

b. Suy nghĩ của người kể và con người Lượm hoặc về Hồ Chí Minh .

3. Kết bài:

– Tưởng tượng về kết thúc của câu chuyện, ví dụ:
+ Sau ngày giải phóng, người chú về thăm mộ Lượm.
+ Anh lính sau đó được đi làm cùng Bác.

Bài văn mẫu bài viết số 1 lớp 7 đề 2

Bài văn mẫu bài viết số 1 lớp 7 đề 2

Bài mẫu 1

Một ngày cuối năm 1947, nhà thơ Tố Hữu có chuyến công tác làm việc đến tỉnh Thừa Thiên – Huế. Hôm ấy đến đồn Mang Cá, ông thấy không khí chiến đấu của chiến sỹ rất sôi sục nên rất vui mừng. Sau khi báo cáo giải trình tình hình của đồn, những chiến sỹ chỉ huy đồn mời nhà thơ đi thăm quan tình hình xung quanh. Bất chợt ông nhìn thấy chú bé khoảng chừng hơn 10 tuổi trông rất lanh lẹ và linh động đang xem xét những bao thư trong túi xắc. Nhà thơ nhìn chú bé rất chú ý .Cậu bé có dáng người bé nhỏ nhưng rất nhanh gọn, đôi chân cứ thoăn thoắt chạy đi chạy lại hỏi han nhưng người xung quanh điều gì đó. Bên hông chú chiếc xắc nhỏ xinh cứ lắc đập tung tẩy. Đôi mắt cậu mở to, trong sáng, hồn nhiên, rất hợp với chiếc mũ ca nô xinh xắn đội lệch trên đầu. Đồng chí Tố Hữu hỏi một chiến sỹ đi cùng thì được vấn đáp :– Báo cáo chiến sỹ, đó là em Lượm, liên lạc viên xuất sắc nhất của đồn lúc bấy giờ. Có lẽ em đang hỏi để đưa thư cho mọi người .Nhà thơ Tố Hữu vui tươi lại gần chú bé Lượm hỏi chuyện :

– Thế cháu mấy tuổi rồi?
– Dạ, cháu 11 tuổi ạ!
– Đi liên lạc cháu thấy thế nào?
– Dạ, vui lắm chú ạ! Mọi người ai cũng vui vẻ, hăng hái. Ở đồn Mang Cá cháu còn thích hơn ở nhà nữa cơ.
– Nếu thành Huế ai cũng như cháu thì quân Pháp sẽ bại trận trong một ngày không xa.

Nhà thơ chưa kịp hỏi chuyện thêm thì Lượm đã cất tiếng chào để liên tục đi làm trách nhiệm .Bẵng đi một vài tháng, một hôm nhà thơ Tố Hữu đang thao tác ở cơ quan thì có một chiến sỹ trong ban chỉ huy đồn Mang Cá xin được vào báo cáo giải trình. Sau khi làm xong việc, nhân được gặp người quen, Tố Hữu và chiến sỹ ở đồn Mang Cá hàn huyên trò chuyện. Nghe hỏi đến tình hình bạn bè trong đồn, chiến sỹ ở đồn Mang Cá bỗng trầm xuống, ngậm ngùi nói :– Anh có nhớ chú bé Lượm liên lạc không ? Cháu bé mà anh rất thích ấy … Cháu đã hi sinh rồi !Tố Hữu sững người .– Hôm ấy, như mọi ngày, Lượm nhận công văn của đồn để chuyển đến vùng ngoại ô. Em tức tốc đi ngay. Không ngờ trên đường đi, em gặp ngay một ổ phục kích của quân địch. Em vội lánh chạy nhưng không kịp, giặc đã bắn theo tới tấp. Lượm hi sinh ! Khi chúng tôi nhận được tin rồi cùng dân làng chạy ra thì thấy người em đã lạnh, chỉ riêng làn môi là vẫn còn mỉm cười. Một tay chú giữ chiếc ca nô, tay kia cầm chặt bông lúa sữa. Cách đó không xa, dưới lòng mương, những mảnh vụn của tờ điện khẩn đã nát vụn, ướt sũng .Đồng chí ấy vừa kể xong thì òa khóc. Nhà thơ Tố Hữu cũng nghẹn lời .Sau ngày hôm ấy, bài thơ “ Lượm ” sinh ra và nhanh gọn Viral thoáng đãng trong những đội thiếu niên nhi đồng. Bài thơ như nhắc nhở tất cả chúng ta phải sống sao cho xứng danh với những anh hùng thiếu niên. Các anh ấy tuy nhỏ tuổi nhưng là những con người gan góc, dám hi sinh mình cho tổ quốc. Và nếu không có cuộc chiến tranh thì những anh những chị cũng niềm hạnh phúc như tất cả chúng ta giờ đây .

Bài mẫu 2

Trong cuộc đời tôi, những ngày tháng đẹp nhất là những ngày tôi được sống và chiến đấu bên cạnh Bác. Những ngày ấy thực sự đã để lại trong tôi những kỷ niệm không thể nào quên.
Lúc ấy, tôi là một anh lính mới (người chiến sĩ khi đó thường được gọi là đội viên). Đơn vị tôi vừa mới hành quân ra mặt trận thì cũng vừa lúc Bác trực tiếp ra chiến trường để chỉ đạo tiến quân. Đêm đó Bác ngủ lại cùng anh em ở đơn vị. Và cũng trong đêm đó, Bác đã để lại trong niềm yêu kính của tôi một ấn tượng khó phai.
Khoảng quá nửa đêm khi tất cả anh em chiến sĩ đã say sưa trong giấc ngủ thì không hiểu sao tôi lại bỗng nhiên chợt thức. Tôi chưa kịp nhổm dậy nhưng đã nhìn thấy khuôn mặt Bác. Bác còn thức và hình như Bác chưa hề ngủ. Bác ngồi trầm ngâm lặng yên bên bếp lửa. Ngoài trời mưa đã lác đác rơi. Tôi nhìn dáng Bác, càng nhìn tôi lại càng thương. Bác đang khơi ngọn lửa. Người cha già tóc bạc đang đốt lửa sưởi ấm cho tôi.
Tôi vẫn lặng yên và quan sát. Tôi thấy Bác đứng dậy. Bác đi dém lại những mảnh chăn một cách nhẹ nhàng. Nhìn Bác, tôi mơ màng như đang nằm trong giấc mộng. Bác mênh mông quá! Ấm nóng và cao quý quá! Tôi thổn thức và thì thầm hỏi nhỏ:

– Bác ơi! Bác chưa ngủ! Bác có lạnh lắm không?
Bác quay lại nhìn tôi trìu mến:
– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc.
Tôi vâng lời Bác nhắm mắt nhưng không sao ngủ được. Tôi bồn chồn, nằm và lo Bác Ốm. Chiến địch vẫn còn dài và bao khó khăn vẫn đợi chờ phía trước.
Lần thứ ba tôi tỉnh giấc. Tôi hốt hoảng giật mình khi thấy Bác vẫn ngồi đinh ninh, chòm râu im phăng phắc. Tôi vội vàng luống cuống:
– Bác ơi! Trời sắp sáng mất rồi, Bác nghỉ đi một lát. Bác vẫn nhẹ nhàng như lần trước:
– Chú cứ việc ngủ ngon. Ngày mai đi đánh giặc.

Bác ngủ không ngon vì Bác không thấy an lòng. Trời mưa như vậy không biết các cô chú dân công ăn ngủ làm sao. Ở trong rừng mà có mỗi manh áo mồng thì chắc là ướt mất. Bác thấy nóng ruột quá. Bác mong sao trời sáng thật mau.
Tôi nhìn Bác, lòng tôi ấm áp và vui sướng mênh mông. Đêm ấy, tôi thức luôn cùng Bác. Tôi cảm thấy hạnh phúc vô cùng bởi tôi đã nhân ra một điều đường như đã trở thành chân lý: Bác của chúng ta vĩ đại bởi Bác đã dành trọn cuộc đời cho những lo lắng và yêu thương.

Bài mẫu 3

Mùa thu năm 1950, Đảng và Chính phủ ta quyết định mở chiến dịch Cao – Bắc – Lạng (còn gọi là chiến dịch Biên giới) nhằm phá vỡ phòng tuyến bao vây căn cứ Việt Bắc của thực dân Pháp, mở đường liên lạc giữa nước ta với các nước anh em như Trung Quốc, Liên Xô… Quân ta chuẩn bị lực lượng tương đối kĩ, có sự phối hợp chặt chẽ trên các chiến trường để giành thắng lợi.
Trước khi chiến dịch mở màn, Bác đến thăm một đơn vị bộ đội và nghỉ lại nơi trú quân. Đêm mưa, trời lạnh, chiến sĩ ngủ quây quần bên Bác. Riêng Bác không ngủ. Người ngồi bên đống lửa, hai tay bó gối, đôi mắt trầm ngâm, những vết nhăn như sâu hơn trên vầng trán rộng.
Đêm đã khuya. Cảnh vật chìm trong bóng tối. Thỉnh thoảng văng vẳng đâu đó tiếng vỗ cánh của loài chim ăn đêm. Tiếng mưa rơi tí tách trên mái lán. Đồng đội của tôi đang ngủ say sau một ngày hành quân vất vả. Tôi trở mình, quay mặt về phía đông lửa và lặng lẽ nhìn Bác – người Cha già kính yêu của quân đội và nhân dân Việt Nam. Bác khơi cho bếp lửa cháy bùng lên, hơi ấm toả khắp căn lều dã chiến. Rồi Bác đi dém chăn cho từng chiến sĩ. Bác coi trọng giấc ngủ của bộ đội nên nhón chân rất nhẹ nhàng, cố gắng không gây ra tiếng động. Bác ân cần săn sóc các chiến sĩ, không khác gì bà mẹ hiền thương yêu lo lắng cho đàn con.
Tôi dõi theo từng cử chỉ của Bác mà trong lòng trào lên tình cảm yêu thương và biết ơn vô hạn. Ánh lửa bập bùng in bóng Bác lồng lộng trên vách nứa đơn sơ. Tình thương của Bác đã sưởi ấm trái tim chiến sĩ trước giờ ra trận. Tôi cảm thấy mình như được che chở trong tình thương bao la, nồng đượm ấy. Lòng tôi bồi hồi, rưng rưng một niềm xúc động. Tôi thì thầm hỏi nhỏ:

– Thưa Bác, sao Bác chưa ngủ ạ? Bác có lạnh lắm không?
Bác không trả lời câu hỏi của tôi mà ân cần khuyên nhủ:
– Chú cứ việc ngủ ngon, để lấy sức ngày mai đánh giặc!

Vâng lời Bác, tôi nhắm mắt mà lòng vẫn thấp thỏm không yên. Những chiến sĩ trẻ chúng tôi sức dài vai rộng, còn Bác vừa yếu lại vừa cao tuổi.
Thời gian vẫn âm thầm trôi qua. Trời đang chuyển dần về sáng. Lần thứ ba thức dậy, tôi giật mình thấy Bác vẫn ngồi im như pho tượng, đôi mắt trĩu nặng suy tư đăm đăm nhìn ngọn lửa hồng. Không thể đành lòng, tôi bèn lên tiếng:
– Thưa Bác! Xin Bác chợp mắt một chút cho khỏe ạ!
Bác cất giọng trầm ấm bảo tôi:

Cháu đừng bận tâm! Bác không thể yên lòng mà ngủ. Trời thì mưa lạnh thế này, dân công ngủ ngoài rừng, tránh sao cho khỏi ướt?! Bác nóng ruột lắm, chỉ mong trời mau sáng!
Nghe Bác nói, tôi càng hiểu tình thương của Người sâu nặng, bao la biết chừng nào! Bác lo cho chiến sĩ, dân công, cũng là lo cho chiến dịch, cho cuộc kháng chiến gian khổ mà anh dũng của toàn dân. Tình thương ấy bao trùm lên đất nước và dân tộc.
Sung sướng và tự hào biết bao, tôi được làm người chiến sĩ chiên đấu dưới ngọn cờ vinh quang của Đảng, của Bác! Bác đã khơi dậy trong tôi tình đồng đội, tình giai cấp đẹp đẽ và cao quý. Không đành lòng ngủ yên trong chăn ấm, bên bếp lửa hồng, khi những đồng đội của mình còn phải chịu bao gian khổ, tôi thức luôn cùng Bác. Dường như hiểu được lòng tôi, những ngọn lửa hồng cũng nhảy múa reo vui và càng thêm rực sáng.

Bài viết số 1 lớp 7 đề 3

Đề bài: miêu tả một cảnh đẹp mà em đã gặp trong mấy tháng nghỉ hè

Dàn ý bài viết số 1 lớp 7 đề 3

1. Mở bài

– Giới thiệu về cảnh đẹp mà em định tả :

+ Cảnh đẹp đó là cảnh nào, ở đâu?
+ Nếu đó là một danh lam thắng cảnh nổi tiềng thì em đã đến đó trong dịp nào? Nếu đó là một cảnh đẹp của quê hương thì đó có phải là cảnh tiêu biểu của quê hương em không?

2. Thân bài

– Nếu đó là danh lam thắng cảnh:
+ Vị trí địa lí của địa danh: Nơi đó nằm ở đâu, tỉnh nào? Là miền biển hay đồi núi, đồng bằng? Có thuận lợi cho việc đi lại không?
+ Cảnh đẹp trên đường đi: cảnh thiên nhiên, con người cũng như sự biến đổi của cảnh vậy.
+ Khung cảnh thiên nhiên nơi đó nhìn khái quát, tổng thể: từ xa đã thấy những ngôi nhà mái đỏ lấp ló dưới những tán cây kề trên biển xanh tít tắp / những hòn đảo lô nhô/ những ngọn núi xanh hùng vĩ,…Suy nghĩ, tình cảm của em về cảnh đẹp đó:đây là vùng biển / khu nghỉ mát đẹp nhất mà em từng đến, đọng lại trong em nhiều cảm xúc…
Nếu đó là cảnh đẹp của quê hương em:
+ Tả bao quát khung cảnh thiên nhiên.
+ Tả cụ thể cảnh vật thiên nhiên: hình dáng, màu sắc, sự biến đổi của cảnh vật thiên nhiên (nếu có)
Chẳng hạn: những ngọn núi được cây cối tươi xanh tô màu, (tả hình dáng, tư thế ngọn núi, tả cây cối, chim chóc,…) / nước biển ttrong xanh như màu ngọc bích (sự biến đổi của màu sắc nước biển trong ngày theo sự biến đổi của ánh sáng) / đồng lúa rập rờn tươi xanh,( tả những bông lúa trĩu nặng, lá lúa ngả vàng, tiếng chim tu hú…),…
– Suy nghĩ, tình cảm của em về cảnh đẹp đó: đây là vẻ đẹp bình dị của quê hương mà em gắn bó,…

3. Kết bài

– Ý thức trách nhiệm của bản thân đối với việc giữ gìn và phát huy những giá trị của cảnh đẹp đất nước.

Bài văn mẫu bài viết số 1 lớp 7 đề 3

Dàn ý bài viết số 1 lớp 7 đề 3

Bài mẫu 1

Quê tôi xa lắm, đó là một vùng biển miền trung thế cho nên chỉ có dịp hè tôi mới được ba mẹ cho về thăm quê. Biển quê tôi đẹp lắm, có ánh nắng chói chang, có cát trắng, có gió Lào vi vu ngày đêm thổi về biển .Mỗi dịp được về quê, tôi thường dậy sớm theo nội tôi ra biển. Trong hơi sương còn đang phàng phất đâu đây, biển mơ màng êm ả dịu dàng, vài cơn gió nhè nhẹ thổi vào đất liền mang theo cái vị mặn đặc trưng của biển. Đứng trước biển tôi cảm nhận được cái vì cái nồng nồng khó tả phả vào người. Trên không trung, những con hải âu trắng chao nghiêng đôi cánh, mải miết bay về phía chân trời xa thẳm, nơi bình minh hồng tươi đang hắt những tia nắng hình dẻ quạt xuống mặt nước. Từng đợt sóng nhẹ nhẽ vỗ vào bờ, nước biển trong xanh, bờ cát trắng trải dài tít phía xa. Tôi bước tiến với đôi chân trần trên cát, cảm xúc mát dịu xuyên thấu vào da thịt tôi. Một cảm xúc lạ lan tỏa khắp khung hình tôi. Từng hạt cát mịn màng, lạnh buốt lùi lại dưới đôi chân của tôi. Tôi tìm, nhặt nhạnh từng chiếc vỏ óc lăn lóc trên cat. Mỗi cái vỏ là nơi tiềm ẩn những kỉ niệm của quê nhà. Khi rời xa quê, chính những cái vỏ ốc ấy là cầu nối để tôi được sống lại với quê nhà mình .Khi trong tay ta có những chiếc vỏ ốc, ta chỉ cần hả hơi vào rồi áp tai nghe thì sẽ nghe thấy tiếng sóng vỗ, nhịp điệu, âm thanh của biển. Những con sóng vỗ bờ cát, tung bọt trắng xóa. Nó nhào lên rồi vút về để lại trên cát biết bao nhiêu là vỏ ốc và những chú cua con hấp tấp vội vàng lẩn trốn .Người dân quê tôi hầu hết làm nghề đánh bắt cá cá, những tàu lớn thường đi đánh bắt cá xa, có khi cả tháng họ mới vào đất liền, chỉ còn lại những người lớn tuổi, súc khỏe giảm sút thì mới đánh bắt cá gần bờ. Họ thường dậy từ rất sớm để ra biển, chân họ dậm từng bước cứng ngắc hằn lên bãi cát, chiếc thuyền bằng gỗ nâu đen bóng lướt trên cát theo sức đẩy của những cánh tay dài lực lượng. Bọn trẻ con riu rít chạy theo bứt những bông hoa muống biển tim tím, cánh còn ướt đẫm hơi sương đêm ném lên thuyền. Hoa muống biển có phải vì vẻ đẹp bình dị của hoa hay bởi sức sống mãnh liệt của nó mà người dân ở đây coi hoa muống biển như một loài hoa lành đem bình yên đến. Hoa theo những con thuyền lênh đênh ngoài khơi xa mang theo nỗi mong đợi của người ở lại. Biển hiền hòa là thế nhưng cũng có lúc sục sôi tức giận. Đó là những ngày biển động sóng nổi lên kinh hoàng. Những con sóng bạc đầu không còn khẽ khàng mơn man lên bờ những mà điên cuồng xô ầm ầm vào vách đá. Những ngày như hế nhanh gọn tan đi khi phiên chợ cá đông vui tới. Ấy là khi thuyền về. Các con thuyền chở nặng cá tôm hoan hỉ trở về sau những chuyến đi dài ngày khó khăn vất vả. Nhìn từ xa, hai con mắt thuyền mở to như vui mừng khi lại được nhìn thấy bến bờ. Thuyền vừa cập bến, người trên bờ đã đổ xô đến. Kẻ ôm chầm lấy nhau mừng mừng, tủi tủi, người nhanh gọn khiêng những sọt cá nặng lên khoang bờ. Những con cá béo nung núc những mảng thịt, mang còn phì phò khủng hoảng bong bóng được xếp lẫn với những con tôm còn tươi roi rói cứ búng càng tành tách như dọa bọn trẻ con thò tay nghịch bắt. Tiếng lao xao trả giá, tiếng lịch thúng mủng của người bán, vạn người mua hòa lẫn vào nhau nghe đông vui khó tả. Trời đã vãn chiều trên bãi cát chỉ còn lổng chổng sọt không thì người ta mới lục đục kéo nhau về. Những con thuyền bầy giờ mới nhẹ nhõm gối đầu lên bờ cát trắng, nằm nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài. Hoàng hôn đến từ khi nào đang nhẹ dần buông trên biển. Đó là một ngày ở biển khi tôi được về thăm mảnh đất quê nhà .Khi nhắc đến quê nhà, điều tiên phong tôi nhớ đến là biển, tôi ao ước được sống tại vùng quê thanh thản này. Đứng trước biển bát ngát, tôi thấy mình thật nhỏ bé, tôi yêu quê nhà, tôi yêu bờ biển quê mình, và tự hào biết bao khi tôi là người con của quê nhà yêu dấu đó .

Bài mẫu 2

Từ lâu, em đã mong ước được du lịch thăm quan vùng biển Nha Trang, một thắng cảnh tuyệt đẹp của quốc gia. Và ở đầu cuối, tham vọng ấy đã thành hiện thực, nhờ có cuộc vui hè do xã tổ chức triển khai để khen Tặng học viên giỏi nên em đã có thời cơ thăm quan vùng biển thơ mộng này .Hôm đó, em dậy sớm, làm vệ sinh cá thể rồi cùng mẹ chuẩn bị sẵn sàng cho chuyến du lịch thăm quan. Đúng 6 giờ, chiếc xa buýt khởi đầu khởi hành, em tạm biệt mẹ rồi cùng mọi người lên đường. Đi được một lúc, em phát hiện hòn Vọng Phu. Quả đúng như mọi người nói, hòn Vọng Phu này có dáng đứng của một người mẹ đang bồng con, mỏi mòn đợi người chồng yêu quý thật. Rồi còn những ngọn núi với những hòn đá cuội nhẵn bóng. Hòn Nước thơ mộng diệu kì, chỉ tiếc là em không hề dừng lại để thăm quan chúng được. Hoan hô, đến nơi rồi ! Biển Nha Trang đã thấp thoáng hiện lên làm chúng em vui sướng cả người, những đợt sóng nhẹ nằng gợn lên bờ cát trắng. Có những người bơi tuốt ra ngoài cửa biển. Xa xa, những chiếc thuyền đủ sắc tố đi một cách lừ đừ ( có lẽ rằng vì chúng ở xa em quá ) .Nước biển mát quá, em muốn nhảy xuống biển tắm lắm, nhưng không được. Trên bờ cát trắng phau, những cô bé, cậu bé vui tươi xây những thành tháp cát của mình. Hết giờ rồi, em tạm biệt vùng biển rồi lên xe đi tới hòn đảo khỉ, nhưng chúng em không tới ngay được, em còn phải qua một chuyến tàu nhỏ nữa. Rồi hòn đảo khỉ từ từ hiện lên với những cây dừa cao, một tấm biển nhỏ có vẽ hình một chú khỉ và đề một dòng chữ đại khái là : “ Hân hạnh nghênh đón hành khách ” Đoàn chúng em chọn khu vực ở một tán dương rậm rạp để ăn bữa cơm trưa, nhưng đoàn chúng em không ăn vội mà còn rong ruổi chơi đùa, đến khi quay về thì trái cây đã bị khỉ dùng dao cắt ra ăn gần hết ( chúng khôn thật đấy ). Ăn xong bữa cơm trưa, chúng em đi thăm một đàn khỉ trên hòn đảo, hình như có đến mấy trăm con. Xem khỉ được một lúc thì chúng em lại đến rạp xiếc để xem những tiết mục của những chú chó, chú khỉ … thật đáng yêu. Thích nhất là xiếc khỉ, có chú khỉ làm người đạp xích lô và đương nhiên cũng phải có một chú khỉ khác quần áo sang trọng và quý phái ngồi chễnh chệ, tay cầm chiếc dù làm khách .Khi những tiết mục của đoàn xiếc chấm hết cũng là lúc chúng em rời hòn đảo khỉ để đến Hải Sinh Vật Học, ở đây em đã được xem vô số loài sinh vật biển lớn nhỏ, nhiều loài cá quý và hiếm và còn được tận mắt tận mắt chứng kiến những con cá mập lượn lờ bơi lội. Chúng em lại được sờ cả vào bộ xương cá voi khổng lồ và gặp một loài cá được ca tụng là nàng tiên của biển cả. Trời đã mở màn tối, chúng em đành phải rời bỏ thành phố Nha Trang thơ mộng này, buồn quá ! Nhưng biết làm thế nào được, dãy đèn bên thành phố đã mở màn thắp lên những quả tròn màu tím nhạt, ngả dần sang màu xanh lá cây và ở đầu cuối nở bung ra trong màu trắng soi rõ mặt người qua lại. Lúc bấy giờ, Nha Trang lại hiện lên với một bộ mặt mới, những ánh đèn đủ sắc tố của những khách sạn, toà nhà cao tầng liền kề làm thành phố trở nên lộng lẫy hơn .Nhưng rồi chúng em cũng phải rời bỏ những hình ảnh xinh xắn ấy, rời bỏ thành phố Nha Trang với vẻ vô cùng hụt hẫng, đi được một lúc lâu, nhiều người có vẻ như đã buồn ngủ và say xe, những anh chị đảm nhiệm thấy thế liền bày ra nhiều game show lý thú, chia cả đoàn làm hai đội khác nhau, hát những bài ca mần nin thiếu nhi cho tới khi chiếc xa dừng lại trước cổng toà nhà Uỷ Ban nhân dân xã Hoà Kiến .Ôi ! Lần đi du lịch thăm quan này mới tuyệt làm thế nào ! Em nguyện sẽ nỗ lực học thật giỏi để những năm sau được đi thăm những danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp khác của quốc gia ta hay sẽ gặp lại vùng đất Nha Trang này, một cõi mộng mơ đẹp và rất đỗi diệu kì .

Bài mẫu 3

Quê tôi ở gần biển. Đó là một vùng nắng chói chang, có gió Lào thổi về và có biển. Trong trí óc của tôi luôn lưu giữ những buổi bình minh về biển, những ngày chạy trên cát rát bỏng đôi chân .Vào mỗi buổi sớm, biển mơ màng dịu hơi sương, vài cơn gió nhè nhẹ thối vào đất liền cái vị mặn mòi đặc trưng của biển. Nếu không quen sông nơi xứ biển, người ta thuận tiện nhăn mặt vì cái vị nồng nồng khó tả phả vào người. Trên không, những con hải âu trắng chao nghiêng đôi cánh, mải miết bay về phía chân trời xa thắp nơi bình minh hồng tươi đang hắt những tia nắng hình rẻ quạt xuống mặt nước. Biển gợi sóng êm ả dịu dàng lấp lánh lung linh như được cát vàng. Nơi ấy, một ngày mới khởi đầu thật yên ả và thanh thản. Tôi rất thích được chạy trên cát. Từng hạt cát mịn màng, lạnh buốt lùi lại dưới đôi chân của tôi. Tôi tìm, nhặt nhạnh từng chiếc vỏ ốc lăn lóc trên cát. Mỗi cái vỏ tiềm ẩn trong tôi bao nhiêu kỉ niệm .Chi cần ta hà hơi vào rồi áp tai nghe thì sẽ nghe thấy tiếng sóng vỗ, nhịp điệu, âm thanh của biển. Những con sóng vỗ bờ cát, tung bọt trắng xóa. Nó nhào lên rồi rút về để lại trên cát không biết bao nhiêu là vỏ ốc và những chú cua con hấp tấp vội vàng lẩn trốn .Những người dân ở đây mở màn việc làm một ngày của họ là đánh bắt cá cá. Chân họ dậm từng bước cứng ngắc hằn lên bãi cát, chiếc thuyền bằng gỗ nâu đen bóng như lướt trên cát theo sức đấy của những cánh tay dài lực lưỡng. Bọn trẻ con ríu rít chạy theo bứt những bông hoa muống biển tim tím, cánh còn ướt đẫm sương đêm ném lên thuyền. Hoa muống biến mọc rất nhiều trên bãi cát, có khi phủ kín cả một bãi cát rộng bát ngát, nhìn xa cứ như một tâm thảm nhung màu tím. Không biết có phải vì vẻ đẹp bình dị của hoa hay bởi sức sống mãnh liệt của nó mà người dân ở đây coi hoa muống biển như một loài hoa lành đem bình yên đến. Hoa theo những con thuyền lênh đênh ngoài khơi xa mang theo nỗi mong đợi của người ở lại. Biển hiền hòa là thế nhưng cũng có lúc sục sôi tức giận. Đó là những ngày biển động sóng nổi lên kinh hoàng. Những con sóng bạc đầu không còn khẽ khàng mơn man lên bờ cát mà điên cuồng xô ầm ầm vào vách đá. Những ngày như vậy nhanh gọn tan đi khi phiên chợ cá đông vui tới. Ấy là khi thuyền về. Các con thuyền chở nặng cá tôm hoan hỉ trở về sau chuyến đi dài ngày khó khăn vất vả. Nhìn từ xa, hai con mắt thuyền mở to như vui mừng khi lại được nhìn thấy bến bờ. Thuyền vừa cập bến người trên bờ đã đổ xô đến. Kẻ ôm chầm lấy nhau mừng mừng, tủi tủi, người nhanh gọn khiêng những sọt cá lên khoang bờ. Những con cá béo nung núc, những thịt mang còn phì phò khủng hoảng bong bóng được xếp lẫn với những con tôm còn tươi roi rói cứ búng càng tanh tách như dọa bọn trẻ con thò tay nghịch bắt. Tiếng lao xao trả giá, tiếng lịch kịch thúng mủng của trăm người bán, vạn người mua hòa lẫn vào nhau nghe đông vui khó tả. Trời đã vãn chiều trên bãi cát chỉ còn lổng chổng sọt không thì người ta mới lục đục kéo nhau về. Những con thuyền giờ đây mới nhẹ nhõm gối đầu lên bờ cát trắng, nằm nghỉ ngơi sau một chuyến đi dài ; Hoàng hôn đến từ khi nào đang nghẹ dần buông trên biển. Đó là một ngày ở biển khi tôi được về thăm mảnh đất quê nhà .Biển vẫn thế, vẫn đẹp và thật kì diệu. Biển mang đến cho tôi nhiều kỉ niệm để nhớ về quê nhà. Cám ơn mẹ đã sinh ra con ở nơi có tiếng sóng, có cát vàng, và có những bông hoa muống biển tuyệt đẹp .

Bài viết số 1 lớp 7 đề 4

Đề bài: miêu tả chân dung một người bạn thân của em

Dàn ý bài viết số 1 lớp 7 đề 4

1. Mở bài

– Em và bạn An là đôi bạn thân đã gắn bó với nhau từ khi còn là học sinh tiểu học.
– Anh là một học sinh ngoan hiền và giỏi, không chỉ em mà thấy cô ai cũng yêu quý.
– Chúng em có nhiều kỷ niệm gắn bó vả là đôi bạn thân cùng tiến bộ.

2. Thân bài

– Dáng người hơi cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu.
– Mái tóc dài óng ả, cặp mắt đen láy, đôi mắt đầy thiện cảm, vì vậy ai cũng yêu mến bạn.
– An mọi lúc đều thể hiện tự tin, hóm hỉnh và hài hước, bạn bè thầy cô ai cũng quý mến bạn ấy.
– Với thân hình cân đối, mũm mĩm giúp bạn có thể mặc quần áo đẹp.
– Ở lớp bạn mặc bộ váy áo đồng phục và đeo khăn quàng đỏ.
– An rất thích tham gia các hoạt động trong trường như văn nghệ, hội thể dục thể thao,… thầy cô ai cũng biết bạn ấy và luôn nhắc nhớ các bạn khác noi gương.
– An một người bạn tốt, khi học tập bạn đã giúp em như hướng dẫn các bài tập khó, giúp đỡ những bạn học yếu vươn lên trong học tập.
– Tính tình hiền lành, dễ mến, không chỉ em mà nhiều bạn nam đều thần tượng.

3. Kết bài

– Em rất vui vì có một người bạn vừa hiền lành, ngoan ngoãn lại học giỏi.
– Mong tình cảm của chúng em luôn bền vững, em luôn trân trọng tình bạn tuổi học trò rất đẹp.
– Bạn ấy luôn là động lực để em vươn lên trong học tập, chúng em là đôi bạn cùng tiến trong học tập và cả cuộc sống.

Bài văn mẫu bài viết số 1 lớp 7 đề 4

Bài văn mẫu bài viết số 1 lớp 7 đề 4

Bài mẫu 1

Năm tháng cứ thế trôi đi, chỉ có thời hạn là thước đo tốt nhất cho tình cảm bạn hữu. Trong suốt thời hạn đó, có lẽ rằng Diệp Anh là người bạn mà em thương mến nhất, người bạn đã học với em từ suốt năm học lớp ba .Dáng người Diệp Anh dong dỏng cao, khuôn mặt bầu bĩnh, đầy đặn của bạn hễ ai nhìn đến cũng thấy đáng yêu. Nước da ngăm ngăm đen. Mái tóc dài óng ả. Cặp mắt đen láy khi nào cũng mở to, tròn xoe như hai hòn bi ve. Chiếc mũi hếch và cái miệng rộng luôn tươi cười để lộ hai hàm răng trắng bóng. Ở Diệp Anh khi nào cũng toát lên vẻ năng động, tự tin, hóm hỉnh và vui nhộn nên rất dễ mến .

Diệp Anh rất hiếu động, không lúc nào yên nghỉ chân tay. Trong giờ ra chơi, chỗ nào sôi động nhất là ở đó có Diệp Anh. Chúng em thường tụ tập nhóm ba, nhóm bảy ngồi xung quanh bạn Diệp Anh để nghe bạn kể chuyện. Mở đầu câu chuyện, Diệp Anh vẫn thường hay kể: “Cái hồi xưa ấy, đấy, cái hồi ấy, cái hồi mà bà tớ chưa sinh ra mẹ tớ ấy …”. Chỉ nghe có đến thế thôi là chúng em đã thấy buồn cười đến nỗi không thể nhịn được rồi mà cái mặt Diệp Anh vẫn cứ tỉnh như bơ. Đặc biệt, Diệp Anh có một trí nhớ rất tốt. Những câu truyện đã đọc hay đã nghe, Diệp Anh đều nhớ như in và kể lại bằng đúng giọng nhân vật nên rất cuốn hút và sinh động. Một mình Diệp Anh đóng đủ các vai, kết hợp với điệu bộ khôi hài khiến bọn em lăn lóc cười đến vỡ bụng.
Diệp Anh luôn luôn làm ra những trò chơi thú vị. Bạn thường hay chơi cùng với chúng em trò bịt mắt bắt dê hay bó khăn. Vừa chạy lại vừa kêu tiếng dê be be nghe rất ngộ nghĩnh. Diệp Anh thường biểu diễn tiếng hát, tiếng ngựa hí và con sóc nâu hay leo trèo. Mỗi tiết mục, Diệp Anh đều được hoan nghênh nhiệt liệt và gây ra những trận cười nứt nẻ.

Không chỉ là những bạn gái mà cả những bạn trai ngoài và trong lớp đều yêu dấu bạn Diệp Anh. Nhưng thật không may, hai tuần trước đây, một tai nạn đáng tiếc giao thông vận tải đã cướp đi tính mạng con người của người bạn mà chúng em yêu quý. Dù biết bạn đã khuất nhưng chúng em vẫn cứ coi như bạn vẫn sống và thao tác cùng chúng em, giờ đây bạn đang thi đỗ vào trường Amsterdam và đi du học rồi. Cô giáo vẫn gọi bạn đứng lên đọc bài và vẫn cứ lấy cơm, lấy gối cho bạn ăn học. Rồi mai đây phải xa mái trường thân yêu, em cũng sẽ mang theo nhiều kỷ niệm cùng với những thương mến của cả lớp với bạn Diệp Anh .

Bài mẫu 2

Nếu ai hỏi tôi rằng người bạn thân nhất của bạn là ai ? Tôi sẽ không ngần ngại mà vấn đáp rằng đó chính là Lan – Cô bạn lớp trưởng lớp tôi .Lan năm nay 11 tuổi, bằng tuổi tôi. Bạn có dáng người cân đối, khỏe mạnh cùng với cách ăn mặc lịch sự và trang nhã, ngăn nắp cộng với tác phong nhanh gọn, linh động nên trông bạn thật xứng danh là con chim đầu đàn của lớp .Lan thật xinh đẹp, luôn điển hình nổi bật trong đám bạn gái lớp tôi bởi bạn có khuân mặt trái xoan, nước da trắng hồng cùng với mái tóc dài đen nhánh. Đôi mắt tròn, đen lộ rõ vẻ mưu trí. Cái mũi dọc dừa xinh xắn càng làm cho khuân mặt của bạn thêm thanh tú. Mỗi lúc vui đùa hay trò chuyện Lan luôn nở ra nụ cười rất tươi, để lộ hai hàm răng trắng đều như hạt bắp. Ai gặp Lan cũng phải trầm trồ khen ngợi vì vẻ đẹp êm ả dịu dàng, ít ai có được .

Còn tính tình của Lan thì khỏi phải nói. Tuy bằng tuổi tôi nhưng bạn chính chắn hơn tôi rất nhiều. Lan sống chan hòa, cởi mở với bạn bè. Về học tập Lan luôn đứng đầu lớp, không những thế bạn còn luôn đi đầu trong các hoạt động của lớp cũng như của trường. Con người bạn thật mẫu mực. Vừa xinh đẹp lại giỏi giang nhưng bạn không hề kiêu căng mà sống hết mình về tập thể.
Ở lớp, có việc gì khúc mắc, bạn bình tĩnh khéo léo giải quyết. Đối với những bạn học yếu bạn tận tâm giúp đỡ, chỉ bảo đến nơi, đến chốn. Nhờ có bạn mà lớp tôi luôn luôn đi đầu trong các hoạt động của liên đội. Vì thế trong trường thầy cô nào cũng yêu quý Lan. Ở lớp Lan như vậy đấy còn về nhà Lan lại càng tuyệt vời hơn. Ngoài giờ học, Lan còn rất chăm chỉ làm việc nhà. Đối với ông bà cha mẹ Lan còn là một đứa cháu hiếu thảo, một người con ngoan ngoãn. Đối với mọi người xung quanh Lan luôn kính trọng, lễ phép. Vì thế mọi người đã dặt cho Lan một cái tên thật thân mật: ”Cô Tấm chăm làm”. Tình bạn giữa tôi và Lan ngày càng thân thiết. Tôi và Lan cùng vui chơi, truy bài, học nhóm. Nhiều lần tôi chưa hiểu bài Lan đến tận nhà giảng bài cho tôi. Tôi thật ngưỡng mộ bạn. Không chỉ với tôi mà tất cả các bạn trong lớp, trong trường đều ngưỡng mộ bạn.

Chơi với Lan tôi thấy rất thỏa mái. Tôi thật tự hào khi có một người bạn như vậy. Tôi mong ước sẽ được học cùng bạn để học tập những phẩm chất tốt của Lan .

Bài mẫu 3

Trong đời sống con người tất cả chúng ta luôn có những niềm vui, nỗi buồn, luôn có những khó khăn vất vả cần được san sẻ và giúp sức. Chính thế cho nên tất cả chúng ta cần có những người bạn tốt để giúp ta trong những lúc như vậy. Và em cũng có một người như vậy ngay từ tuổi nhỏ. Cậu ấy tên Quang .Quang là hàng xóm của em. Chúng em chơi với nhau lúc còn bé xíu. Khi ấy cậu mập mạp, trắng trẻo rất đáng yêu. Lớn hơn một chút ít, chúng em học cùng lớp mẫu giáo, rồi lại cùng nhau vào trường tiểu học. Càng ngày chúng em càng thân thương với nhau hơn .Giờ đây cậu ấy chiếm hữu một khuôn mặt chữa điền, làn da không còn trắng mịn như con gái mà ngăm đen khỏe mạnh. Cậu ấy chỉ cao hơn em một chút ít. Mái tóc cắt ngắn trông rất ngăn nắp. Quang là một con người thân thiện, luôn tươi cười, cởi mở với mọi người xung quanh. Học nhóm, chơi thể thao, làm bài tập ngữ văn, khi nào em và Quang cũng thành một cặp, gắn bó với nhau như hình với bóng .Không chỉ mưu trí, nhanh gọn, Quang còn rất biết chăm sóc giúp sức người khác, nhất là với em. Vì em học kém môn Ngữ văn nên Quang ngày nào cũng sang nhà em làm gia sư bất đắc dĩ. Anh bạn gia sư của em còn là một cây văn nghệ cừ khôi. Cậu ấy đã từng dành ngôi vị giải quán quân trong cuộc thi tiếng hát học viên toàn trường. Mỗi dịp có liên hoan, nhìn cậu ấy hát trên sân khấu nhà trường, em thấy bạn rất chuyên nghiệp và trong lòng em có cảm xúc tự hào khi có được người bạn như Quang .Không chỉ học giỏi, hát hay, Quang còn rất ngoan ngoãn và biết giúp sức cha mẹ. Mỗi chiều đi học về em thường thấy Quang giúp cha mẹ cơm nước, quét dọn nhà cửa. Không những thế, những món ăn mà Quang nấu cũng không hề chê vào đâu được. Trong mắt em Quang trở thành một người bạn tuyệt đối. Là tấm gương xứng danh cho em học tập và cố gắng nỗ lực noi theo .Mỗi người bạn đều đem lại cho tất cả chúng ta những tình cảm tốt đẹp. Nhưng người bạn thân thương gắn bó khiến ta tự hào, ngưỡng mộ mà trở nên nỗ lực tốt đẹp hơn càng đáng quý. Em mong tình cảm giữa em và Quang mãi mãi như giờ đây .

 

Source: https://camnangbep.com
Category: Học tập

Camnangbep.com cũng giúp giải đáp những vấn đề sau đây:

  • Bài viết số 1 lớp 7 de 2
  • Viết bài tập làm văn số 1 lớp 7 de 3
  • Văn mẫu lớp 7 tập 1
  • Viết bài tập làm văn số 1 lớp 7 đề 4
  • Viết bài tập làm văn số 1 lớp 7 đề 1
  • Viết tập làm văn lớp 7
  • Dàn ý bài viết số 1 lớp 7
  • Tập làm văn lớp 7 bài viết số 2