Viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1 trang 191 SGK Ngữ văn 9

[ Văn mẫu 9 ] Viết bài văn số 3 lớp 9 đề 1 : Kể về một lần em trót xem nhật ký của bạn. Chọn lọc những bài văn tự sự hay nhất kể về cảm hứng và tâm trạng của em qua vấn đề này .

Viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1 – Ở dạng bài này, em hãy kể lại câu chuyện về một lần trót xem nhật ký của bạn, đồng thời diễn ra được cảm xúc và tâm trạng của mình lúc đó và bài học rút ra sau sự việc. Để hiểu rõ hơn về cách làm, các em hãy tham khảo bài hướng dẫn dưới đây của Đọc tài liệu nhé!

Viết bài văn số 3 lớp 9 đề 1: Kể về một lần em trót xem nhật ký của bạn

Đề bài: Kể về một lần em trót xem nhật ký của bạn.

——————-

Gợi ý cách làm bài viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1

Tìm hiểu đề:

– Thể loại : Tự sự ( tích hợp sử dụng yếu tố nghị luận + miêu tả nội tâm ) .- Nội dung : Kể về một lần em trót xem trộm nhật kí của một người bạn .- Hình thức : Bố cục rõ ràng, đủ ba phần mở bài, thân bài, kết bài .- Yêu cầu :Đây là một bài văn tự sự, thuộc kiểu bài kể chuyện đời thường. Vì vậy, khi làm bài, cần kể lại diễn biến những vấn đề theo một trình tự nhất định. Người viết cũng cần phải xác lập được ngôi kể ( ngôi thứ nhất ), người kể chuyện. Bài viết cần vấn đáp được những câu hỏi như :+ Em xem nhật kí của bạn vào khi nào ? Ở đâu ?+ Bạn em hoặc có ai đó phát hiện ra việc đó không ?+ Em đã đọc được những gì ?+ Nội dung đó có bị bật mý ra không ?+ Có gây nên hậu quả gì không ?+ Tâm trạng của em sau khi đọc trộm nhật kí của bạn là gì ?+ Em rút ra bài học kinh nghiệm gì sau lần xem trộm nhật kí đó của bạn ?

* Chú ý:

– Bài viết cần tự nhiên, chân thành .- Để bài viết được hay hơn, nên phối hợp sử dụng yếu tố nghị luận và miêu tả nội tâm là việc miêu tả những tâm lý, tình cảm của mình sau khi đã trót hành vi như trên ( ân hận, xấu hổ như thế nào, … ) ; những tâm lý, dằn vặt, trăn trở … và rút ra bài học kinh nghiệm cho mình .

Dàn ýviết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1 – Kể về một lần em trót xem nhật ký của bạn

Dàn ý tìm hiểu thêm 1

1. Mở bài:

Nhật kí là hình thức ghi chép tự do của mỗi cá thể. Nó là mảng tâm hồn để người viết ra nhiều lúc đọc lại suy ngẫm về những yếu tố riêng tư không muốn cho ai biết. Vì thế, khi người khác tự ý xem hoàn toàn có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Thế mà, do nông nổi tôi đã một lần xem nhật kí của người bạn thân nhất. Chuyện đã qua, nhưng đến tận giờ đây, tôi vẫn không hề tha thứ cho mình .

2. Thân bài:

Kể về trường hợp dẫn đến việc xem trộm nhật kí của bạn+ Lí do khách quan : ( Đến nhà bạn học nhóm ; cầm hộ bạn cặp sách …. )+ Lí do chủ quan : Sự tò mò, thôi thúc ( miêu tả nội tâm )- Bạn viết gì ? Có viết về mình không ? Đọc một tẹo không sao đâu- Kể diễn biến vấn đề :+ Tâm trạng khi đọc nhật kí+ Đọc được gì trong đó ? ( Ngày … tháng … năm )+ Có ai biết mình đọc nhật kí của bạn- Kể lại tâm trạng, tâm lý của mình sau khi đọc nhật kí : Xấu hổ, dằn vặt ( nghị luận )

3. Kết bài:

Kết thúc vấn đề ( Những ngày sau khi xem nhật kí, bài học kinh nghiệm về bí hiểm riêng tư của người khác. Bài học về tình bạn ) .Dàn ý tìm hiểu thêm 2

1. Mở bài:

– Ai cũng đã từng mắc sai lầm đáng tiếc .- Với tôi, đó là một lần trót xem trộm nhật kí của bạn .

2. Thân bài:

– Kể lại trường hợp dẫn đến việc xem trộm nhật kí của bạn : Đến nhà bạn học nhóm ; cầm hộ bạn cặp sách …. vô tình nhìn thấy quyển nhật kí của bạn .- Kể lại cuộc đấu tranh nội tâm : Có nên xem hay không ? Bao biện cho bản thân : Xem để hiểu thêm về bạn, sự tò mò đã thắng lợi, quyết định hành động cầm quyển nhật kí rồi mở ra xem ( kể xen kẽ với miêu tả nội tâm bằng ngôn từ độc thoại ) .- Kể lại 1 số ít nội dung được ghi trong nhật kí : Hoàn cảnh khó khăn vất vả hiện tại của mái ấm gia đình bạn ? Suy nghĩ của bạn về tình bạn, tình thầy trò ? …- Kể lại tâm trạng : Hiểu bạn, vỡ lẽ ra nhiều điều, tự trách bản thân mình, ân hận vì hành vi hấp tấp vội vàng, thiếu văn minh của mình, thấy xấu hổ, thầm xin lỗi bạn ( kể xen kẽ với thể hiện nội tâm qua ngôn từ độc thoại ) .

3. Kết bài:

– Tìm cảm với người bạn sau vấn đề ấy .- Rút ra bài học kinh nghiệm ứng xử cho bản thân .

Bài văn mẫu viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1 – Kể về một lần em trót xem nhật ký của bạn

Bài văn mẫu 1Trong đời sống không có ai là không một lần mắc sai lầm đáng tiếc. Với một phút nông nổi, hiếu kì của cái tuổi 14 mà tôi đã làm người bạn mà tôi yêu quý nhất phải buồn chỉ vì một quyển nhật kí .

Mùa hè – mùa của tuổi học trò bắt đầu bằng tiếng vĩ cầm của các nhạc công ve. Cây phượng nở hoa đỏ rực như một cây nấm khổng lồ. Tôi chạy sang nhà Ngọc đứa bạn thân từ hồi còn bé tí tẹo để gọi nó cùng đi chơi. Vừa bước vào cổng tôi gọi to:

– Ngọc ơi! này đi chơi đi! gớm gì mà nghỉ hè rồi cứ ở nhà suốt thế?

Mẹ Ngọc từ trong nhà đi ra nở một nụ cười và nói với giọng trêu đùa tôi :- Cái con bé này khi nào cũng nhanh nhảu. Ngọc đi mua cho cô mớ rau rồi cháu lên phòng đợi bạn chút xíu nhé .Tôi vâng dạ chạy lên phòng Ngọc. Phòng nó khi nào cũng thật sạch, ngăn nắp không như phòng tôi. Tính tôi hay tò mò cứ phải ngắm nghía, xem xét xem có gì hay ho không .Bỗng tôi thấy trên giá sách của Ngọc có quyển gì màu hồng được che lấp bởi những quyển sách giáo khoa. Tôi lấy quyển sổ bí hiểm đó ra và quá bất ngờ khi biết đây là quyển nhật kí. Ngọc vốn là đứa trầm lặng, ít nói nhưng chuyện gì của nó tôi cũng biết. Mà sao chuyện này nó không kể với mình. Tôi cũng biết đọc trộm nhật kí là không nên nhưng …. nhưng tôi rát tò mò không biết nó có nói gì tôi không. Mở trang đầu ra với dòng chữ nắn nót của NgọcNgày … tháng : Hôm nay mình thấy không vui vì Huyền giận vô cớ, không nghe mình lý giải lí do nữa. Mình mong lần sau bạn ý sẽ bình tĩnh hơnĐọc đến đây tôi cảm thấy mặt mình nắng nóng, thế mà nó chẳng báo giờ nói trước mặt mình mà chỉ nói sau sống lưng mình thôi ư ? tôi dở sang trang tiếp theoNgày … thángHuyền thực sự là người vui tính, khi nào cũng chăm sóc mọi người. Ai cũng quý bạn ấy. Mình ghen tị với bạn ấy quáÀ giờ đây bạn ý còn biết nói tốt với tôi cơ à, thế mà chả khi nào nó chịu khen tôi một câu – tôi nghĩ trong đầu với nhiều ý nghĩ và quên đi hành vi của mìnhCánh cửa phòng mở ra Ngọc đi vào hoảng loạn khi thấy tôi đọc những gì bí hiểm mà bạn ý đã dấu kín. Ngọc giằng vội quyển nhật kí, òa khóc nói với tôi ;- Tại sao cậu lại đọc trộm nhật kí của tớ ?Tôi rất xấu hổ nhưng vẫn cố cãi :- Tớ .. tớ chỉ đọc xem cậu nói gì về tớ thôi .. ai ngờ cậu cũng nói xấu tớ. Cậu có coi tớ là bạn không ?Ngọc vẫn khóc nấc lên :- Tớ cũng .. muốn .. muốn nói với cậu nhưng cậu không chịu nghe tớ nói đâu. Đấy chỉ là tớ tâm lý thế thôi chứ tớ không có ý nói xấu cậuBây giời tôi mới nhớ cứ mỗi lần Ngọc khuyên bảo tôi thì tôi đều cáu gắt chỉ vì giữ sĩ diện cho mình mà quên đi tâm trạng của Ngọc. Tôi cảm thấy rất hối hận và ôm chầm lấy Ngọc nói trong nước mặt ;- Tớ xin lỗi cậu. Tớ sai rồi. Tha lỗi cho tớ nha Ngọc. Ngọc lau vội nước mắt, gật đầu. Rồi 2 đứa lại nhìn nhau cườiQua câu truyện của mình tôi mới biết đọc nhật kí của bạn là đã vi phạm quyền riêng tư khiến tôi hối hận đến tận giờ đây. Nhưng cũng nhờ lần vô tình dó mà tình bạn giữa tôi và Ngọc ngày càng hiểu nhau hơn, kiến thiết xây dựng tình bạn trên thành tháp của sự tin cậy .Bài văn mẫu 2

Mỗi người đều có những bí mật riêng mà không ai được xâm phạm, đó là câu nói mà tôi luôn tự nhủ mỗi khi máu tò mò nổi lên trong người tôi cũng là bài học nhớ đời làm tôi suýt đánh mất tình bạn vì trót tò mò xem trộm nhật ký của bạn. Trong ngăn kí ức của tôi, chắc chắn tôi sẽ quên đi nhiều thứ, nhưng tôi sẽ không bao giờ quên được một lần tôi trót xem nhật kí của Nga. Nga là cô bạn thân của tôi từ hồi còn bé nên tôi rất hiểu tính Nga. Vừa dễ mến vừa khoan dung, độ lượng lại còn rất được lòng các bạn trong lớp.

Trong một buổi sáng chủ nhật đẹp trời, tung tăng trên vỉa hè vừa đi vừa hát trên tay cầm mấy quyển sách mà tôi mới vừa mua định mang sang cho Nga cùng đọc vì sở dĩ hai đứa có cùng sở trường thích nghi. Như thường lệ tôi biết chắc thời điểm ngày hôm nay ba mẹ Nga không có nhà nên vừa bước vào cổng, tôi vừa cười vừa nhìn quanh vừa kêu to :- Lép ơi ! Mình đến rồi !Lép là cái biệt danh thân quen mà tôi vẫn gọi Nga thường ngày. Từ sau nhà, tiếng dép lạch cạch cùng với giọng nói của Nga vang lên :- Ừ ! Tớ đây ! Vào nhà đi chờ tớ một lát, đang rửa bát !Tôi chạy ào lại phòng Nga, nằm dài trên chiếc giường đầy gấu bông của bạn ấy. Đưa mắt nhìn quanh một lượt tôi bật dậy, lại góc học tập của Nga. Là bạn rất thân nên chúng tôi thích đọc sách như nhau, nhất là truyện tranh. Kệ sách của Nga đủ những loại đến nỗi đầy kín cả. Tôi đang lựa cho mình một quyển sách vừa lòng nhưng sao quanh đi quẩn lại tìm chẳng thấy. Đang loay hoay thì tôi thấy một khe hở nhỏ cạnh kệ sách, vốn dĩ bản tính hay tò mò nên tôi bèn thò tay vào lấy ra xem thử. Thì rút ra được một cuốn sổ. Lúc này mắt tôi bỗng sáng bừng lên khi thấy một cuốn sổ được trang trí rất thích mắt, xinh xắn và trông thật dễ thương và đáng yêu. Trên mặt cuốn sổ còn được ghi dòng chữ ” Những dòng tâm sự của tôi “. Ôi không đây là nhật kí của Nga. Tôi nghĩ thầm và định để vào chỗ cũ, nhưng sao lại cứ ngập ngừng, tôi … hình như tôi muốn biết thêm về Nga … tôi muốn biết xem Nga ghi những gì ? Tôi không kiềm chế được đôi tay mình và đã mở nó ra. Tôi biết hành vi như thế này là đã xâm phạm đời tư cá thể của Nga nhưng sao tôi lại không kìm được đôi mắt mình, không kìm được sự tò mò của bản thân. ” Trời ơi ! Lẽ nào đời sống của Nga là như vậy ? “. Bỗng tôi giật bắn mình, Nga đang đứng ngay trước mặt tôi, Nga hét lên :- Bạn … bạn thật là quá đáng !Thời gian ngay lúc này đây trong tưởng tượng của tôi cứ như nó đang tạm ngừng … ngừng lại để đếm từng nhịp tim, hơi thở của cả hai. Chợt đâu đó, một cơn gió thoáng qua nhè nhẹ từ khung cửa sổ kế bên làm tóc tôi bay, gió như đang muốn xoa dịu đi cái không khí căng thẳng mệt mỏi lúc này. Mọi vật như cũng đã đứng yên, ngay lúc này tôi cảm nhận được nhịp đập trái tim của Nga … hình như … nó cũng đang khó chịu. Tay tôi run cầm cập, cuốn nhật kí như nặng hơn rơi bộp xuống đất vì đôi tay của tôi không còn một chút ít công sức của con người nào nữa, tôi đứng trân trân, bất động, không nói được lời nào. Ánh mắt Nga lúc này sáng bừng lên nhìn thoáng qua hoàn toàn có thể cảm nhận biết đó là một ánh mắt tức giận … nhưng … tôi nhìn kĩ và thấy được chứa đựng bên trong là sự yếu ớt. Ánh mắt như đang muốn khóc … nó cứ rưng rưng .. làm lòng tôi thêm nặng trĩu. Lúc đó, nét mặt Nga đỏ bừng lên, như đang ngại ngùng điều gì đó … Chắc tôi sẽ không khi nào quên được ánh mắt rưng rưng, đôi môi run lẩy bẩy đầy tức giận của Nga lúc đấy. Tôi vụt chạy đi như thể để trốn tránh ánh mắt ấy, mà lòng nặng trĩu … Tôi có cảm xúc như đường về ngày hôm nay xa hơn. Cứ chạy mãi … chạy mãi mà chân tay cứ mỗi lúc một nặng hơn …Từ lúc quen nhau đến giờ, tôi và Nga đã cùng nhau trải qua bao nhiêu là chuyện vui buồn nhưng … đó là lần tiên phong tôi thấy Nga khó chịu với tôi như vậy. Tôi chạy, chạy như có ai đó đang đuổi theo mình-là ánh mắt ấy. Tôi muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự khó chịu mà Nga đã ném cho tôi, sợ cả chính việc mà mình vừa làm. Về đến nhà, tôi đóng sập cửa phòng mình lại, thở hổn hển như một kẻ ăn trộm vừa bị rượt bắt, bần thần ngồi xuống ghế, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy ? Tại sao tôi lại không hề thắng lợi nổi sự tò mò của chính mình ? … Tại sao ? … Tôi buồn chán quăng cả chồng sách xuống đất, vậy là tiêu tan dự tính mở bán khai trương mấy quyển sách mới, Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt không yên .Tối hôm đó, tôi nằm trên giường mà lòng cứ day dứt mãi, trằn trọc không thể nào chợp mắt được. Tôi thầm ước … ước gì chuyện đó chưa khi nào xảy ra và ngày mai tôi lại hoàn toàn có thể cùng Nga vui tươi đến lớp. Tôi tâm lý miên man, nhớ lại những trang nhật kí viết trong nước mắt của lép tôi buồn. Làm sao hoàn toàn có thể tưởng tượng được rằng mái ấm gia đình Lép không hề niềm hạnh phúc, suốt ngày Lép phải nghe những trận cãi cự của cha mẹ mình. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc, càng nghĩ tôi lại càng thấy thương Lép hơn. Lúc này, trong đầu tôi tưởng tượng ra hình bóng của Lép đơn độc và buồn bã trong căn nhà lớn. Vậy mà lâu nay tôi cứ tưởng mình hiểu về Lép rõ lắm. Tôi muốn san sẻ cùng Lép, muốn an ủi và làm hòa với Nga. Giờ tôi mới hiểu, mới biết Lép đúng là một cô bé đậm cá tính, tự tin và đầy nghị lực sống. Mọi ngày qua lại với Lép liên tục nhưng chính sự tự tin, bản lĩnh và nghị lực của Lép đã lấp đi những nỗi buồn của Lép đến nỗi chính tôi cũng không thể nào nhận ra. Nhưng tôi lo Nga vẫn trách móc, vẫn giận tôi và Nga sẽ chẳng khi nào nói với tôi một lời nào cả bởi tôi đã vô tình xen vào bí hiểm đau buồn mà Nga hằng cất giữ trong sâu thẳm trái tim mình lâu nay không hề san sẻ tâm sự với ai. Cứ thế, suốt cả một đêm, tôi không sao thoát khỏi sự ăn năn, day dứt …Sáng hôm sau, tôi quyết định hành động sẽ nói lời xin lỗi với Nga. Tôi đi học sớm hơn thường ngày, đứng chờ Nga dưới gốc cây đầu đường nơi mà chúng tôi vẫn thường hẹn nhau cùng đi học. Vừa đứng ngóng về phía Nga tôi vừa tự nhủ lòng lấy hết can đảm và mạnh mẽ để lý giải cho Nga hiểu. Nga đang từ từ rảo bước đến gần tôi, đứng đối lập với tôi nét mặt Nga khác hẳn mọi ngày, im re, nghiêm khắc nhìn tôi rồi bước đi tiếp không một lời chào hỏi. Tôi bồn chồn, quay sống lưng lại, chưa biết nên làm gì. Chạy thất nhanh về phía Nga, tôi nắm lấy tay Nga nhìn thẳng vào mặt cậu ấy nói khẽ :- Lép ơi ! Cho mình xin lỗi nha ! Mình … không cố ý làm vậy đâu mà .Nga nhìn tôi với nét mặt buồn, nói nhỏ :- Những gì cậu đã đọc, đừng nói với ai nha ! giữ bí hiểm giúp mình .Tôi cười khì :- Được mà .Rồi Nga cười, tôi biết lúc đó Nga đã tha lỗi cho tôi. Mọi nỗi buồn lúc đầu tan biến đi đâu mất. Tôi và Nga vẫn nói cười vui tươi như ngày nào .Trông kìa ! những chú chim bay lượn trước mắt chúng tôi như đang múa hát ríu ron, nắng có vẻ như cũng ấm cúng hơn khởi đầu để sưởi ấm chúng tôi hay đang sưởi ấm tình bạn thân thương này. Giờ thì như đang chọc ghẹo mấy chị hoa cỏ dại bên đường, cứ thổi mãi … thổi mãi. Tất cả .. tổng thể như đang chúc mừng, vui tươi vì tôi và Nga đã thân thiện như xưa .Vừa nói cười vui tươi với Nga tôi vừa thầm nghĩ về những điều mà tôi đã lén đọc được trong quyển nhật kí của Nga. Như thể nhắc với tôi rằng tôi chưa khi nào hiểu được người bạn thân, những biểu lộ bên ngoài không hề nói lên được phẩm chất bên trong của một con người. Tôi tự nhủ với bản thân mình rằng từ nay nên chăm sóc, san sẻ, tâm sự với Nga nhiều hơn để phần nào vơi đi được nỗi đơn độc, tủi thân của Nga .Tuy đó là một lần sai phạm nhưng cũng từ đó tôi mới rút ra được một bài học kinh nghiệm đáng quý, đáng nhớ cho bản thân mình : ” Không nên xâm phạm đời tư cá thể của người khác, ai cũng có những bí hiểm cần phải giấu kín, không hề san sẻ với người khác .Bài văn mẫu 3Căn phòng của tôi khá bừa bộn, sách vở vật dụng để lung tung. Để tìm một cái gì đó, có khi tôi phải mất cả tiếng đồng hồ đeo tay. Tuy nhiên, vẫn có một thứ mà tôi không khi nào để sai chỗ, nó luôn trong trí nhớ của tôi bất kể tôi có quên đi mọi thứ khác chăng nữa. Đó chính là bức ảnh tôi và Mai chụp chung năm nào .Mai là cô bạn gái thân thiện nhất của tôi. Chúng tôi chơi với nhau từ hồi còn bé xíu nên tôi hiểu rất rõ Mai. về Mai, ai cũng phải thừa nhận bạn rất xinh và dễ mến. Mái tóc dài thướt tha và đen mượt ôm lấy khuôn mặt trái xoan, đôi lông mày thanh tú và cái miệng chúm chím dễ thương và đáng yêu làm thế nào ! Thông minh, học giỏi, khéo tay khiến tôi càng hãnh diện về bạn. Và hơn cả, Mai lại sống rất tình cảm. Chúng tôi đi đâu cũng đi cùng nhau. Tôi hay sang nhà Mai chơi cũng như bạn hay đến thăm tôi. Những lần nhìn thấy cha mẹ Mai chăm sóc cho bạn, tôi cảm thấy đời sống của Mai niềm hạnh phúc biết nhường nào, có lẽ rằng còn hơn tôi .Một lần, tôi đến nhà Mai mượn sách. Mai bảo tôi cứ tìm tự do còn mình xuống làm bánh. Cả một tủ sách khiến tôi hoa cả mắt. Mải tìm kiếm nên tôi lỡ làm rơi một quyển sách. Tôi cúi xuống nhặt, ra là quyển : Cuộc sống niềm hạnh phúc. Biết rõ Mai nhưng tôi không hiểu cuốn truyện nhạt nhẽo này mê hoặc bạn ở điểm nào. Khi cất nó vào tủ tôi phát hiện ra một kẽ hở nhỏ cạnh kệ sách. “ Cái gì vậy nhỉ ! ” Tôi tò mò nghĩ thầm và cố lôi nó ra, một quyển sổ cũ kĩ, tôi mở ra xem. Không ! Đó là nhật kí của Mai ! Tôi hấp tấp vội vàng gập lại ngay và định để vào chỗ cũ. Nhưng tôi muốn biết rõ thêm về Mai, rằng tại sao bạn lại thích đọc cuốn Cuộc sống niềm hạnh phúc, tôi không ngăn được tay mình mở cuốn sổ, mắt mình đọc nó. Tôi đã nỗ lực nhưng mắt tôi vẫn dán vào. “ Trời ơi ! Lẽ nào lại vậy ! Lẽ nào Mai … ”. Đang đọc bỗng dưng tôi nghe thấy tiếng “ xoảng ”, tôi quay đầu lại : Mai ! Tay tôi run bắn, cuốn nhật kí rơi bộp xuống đất. Mai chạy về phía tôi, nhặt vội cuốn sổ. Tôi đứng trân trân, người bất động, không nói được lời nào. Tôi chỉ nhớ ánh mát rưng rưng, Mai nhìn tôi, đầy tức giận, môi run rẩy : “ Đi ra ngay ! ”Đó là lần tiên phong tôi nhìn thấy Mai tức giận như vậy. Tôi chạy, chạy như điên ánh mắt ấy, tôi muốn khóc quá. Tôi rất sợ, sợ sự khó chịu Mai ném cho tôi, sợ cả chính việc mình vừa làm, về đến nhà, tôi đóng sập cửa phòng lại. Tôi thở hổn hển, chân tôi đứng không vững nữa, tôi bán thần ngồi xuống ghế như không tin chuyện vừa xảy ra. Lúc bình tĩnh lại, tôi tự trách mình tại sao lại làm như vậy. “ Tại sao tôi lại không thắng lợi được tính tò mò của mình ? Tại sao ? … ”. Tôi buồn chán quăng cả chồng sách trên bàn xuống đất. Sự xấu hổ và hối hận làm tôi day dứt, không yên .Đêm đó, tôi cứ trằn trọc mãi – tôi ước gì chuyện đó chưa khi nào xảy ra vì ngày mai chúng tôi lại cùng nhau đi học. Tôi tâm lý miên man, nhất là về chuyện mái ấm gia đình Mai. Tôi nhớ lại những trang nhật kí đầy nước mắt trong cuốn sổ ấy, làm thế nào tôi hoàn toàn có thể tưởng tượng rằng mái ấm gia đình Mai không hề niềm hạnh phúc, rằng suốt ngày Mai luôn phải nghe những trận cãi cự của ba mẹ. Tôi không tin vào những gì mình đã đọc. Càng nghĩ, tôi càng tưởng tượng ra tâm trạng Mai và tôi càng thương Mai hơn, chắc rằng bạn đơn độc và buồn bã lắm, hoàn toàn có thể Mai còn sợ hãi cho những gì sắp xảy ra nữa. Vậy mà tôi đã từng cho rằng mình hiểu rõ Mai. Tôi muốn san sẻ cùng Mai biết bao nhiêu, muốn an ủi và làm hòa với bạn. Nhưng tôi lo rằng Mai vẫn trách móc, giận tôi. Bạn sẽ không nói với tôi một lời nào nữa, hoàn toàn có thể lắm chứ. Giữ trong mình một bí hiểm quá lớn, tôi tự nghĩ hay mình nên san sẻ cùng ai khác. Tôi hoàn toàn có thể vơi đi phần nào và những bạn khác sẽ thông cảm với Mai. Nhưng tôi không làm được, tôi sẽ không được cho phép mình xử sự vậy. Tôi đã cố ý xen vào sự đau buồn Mai hằng cất giữ, giờ lại muốn trình diện, để lộ ra ư ? Vậy tôi đâu còn là bạn của Mai nữa. Và cứ thế, hết đường này đến đường khác tôi nghĩ cho mình cách đi mà sau cuối vẫn không sao thoát khỏi sự ăn năn. day dứt .Sáng hôm sau, tôi đến lớp một mình, Mai vẫn giận tôi, bạn tránh mặt và không trò chuyện với tôi. Tôi đã rất quyết tâm đến xin lỗi Mai, nhưng rồi tôi lại sợ, sợ nhìn lại vẻ mặt tức giận của Mai tôi cũng tránh Mai luôn .Sau hôm đó, tôi tự thuyết phục mình sẽ đến gặp Mai. Nhưng hai hôm, rồi ba hôm sau, Mai không đến lớp, Tôi rất lo ngại đang định đến nhà Mai thì tôi thấy Mai đứng trước cửa nhà :Mai, mình sẽ đi Hồ Chí Minh cùng mẹ. Tạm biệt Bình ! Mai nói trong nước mắt .“ Trời ! ” – tôi thốt lên khe khẽ – “ Sao lại vậy ? ”. Tôi đứng lặng đi nhìn Mai mà ứa nước mắt .Ghì chặt mấy quyển sách trong tay, Mai nói trong tiếng nấc :Bố mẹ mình li hôn rồi !Tai tôi như nghe không rõ nữa, Mai sắp đi xa ư, rời khỏi tôi mãi ư, về sau tôi có còn gặp lại Mai nữa không, tôi không muốn nghĩ tiếp. Có điều gì đó thôi thúc trong lòng tôi, tôi bật ra, không chút kìm nén .Mai, mình xin lỗi, mình không cố ý đâu … chi vì …Nói đến đấy, tôi thổn thức. Trong lòng tôi, sự hối hận đã vơi nhiều, chỉ còn sự xót xa và cảm xúc mất mát, mất một cái gì đó thật lớn lao .Mai nhìn tôi, ánh mắt đầy lưu luyến, bạn gật đầu, giọng xúc động :Chúng ta vẫn là bạn – Mai nói không chút ngập ngừng .Hai chúng tôi xích gần lại nhau hơn. Mai và tôi đã cảm thấy điều gì quý nhất ở tình bạn. Lần tiên phong, chính Mai đã lau nước mắt trước :Mình không buồn nữa đâu, cậu cũng đừng buồn Bình à. Mình còn biết bao nhiêu điều muốn nói với cậu cơ mà .Đến lúc này, tôi cảm thấy như mình đã tiêu tốn lãng phí quá nhiều thời hạn. Mai đâu còn ở với tôi lâu nữa. Tôi quệt nước mắt, dắt tay Mai vào nhà .Chúng tôi đã nói với nhau biết bao chuyện, nhưng tuyệt nhiên không ai nhắc đến chuyện buồn của Mai. Hơn ai hết, tôi hiểu rằng chính mình phải làm cho Mai tin ở những điều tốt đẹp, tin ở tương lai tươi tắn hơn. Mọi nỗi buồn với Mai sẽ qua đi theo năm tháng, tôi chỉ mong rằng tình bạn tôi dành cho Mai sẽ làm vơi đi phần nào nỗi buồn của bạn lúc này. Chợt, tôi thấy quyển truyện Cuộc sống niềm hạnh phúc, tôi mới hỏi :Mình hỏi một chút ít được không ! Sao cậu có vẻ như mê cuốn truyện này thế ?Nó tẻ nhạt thật đấy, đúng là quanh đi quẩn lại cũng chỉ nói về đời sống của một mái ấm gia đình. Nhưng, Bình ạ, nó lại rất mê hoặc mình, vì đọc nó, mình cảm xúc như được sống trong một mái ấm gia đình thực sự, được cảm nhận sự yêu thương, che chở của cha mẹ …Ra là vậy, giờ tôi mới hiểu tại sao .Đi với mình một chút ít – Mai nắm tay áo tôi kéo đi. Cuối cùng, chúng tôi cũng đến được khu vườn sau nhà Mai, nơi chúng tôi vẫn thường chơi đùa hồi bé. Mai đến một gốc cây to, đào lên một chiếc hộp sắt rồi nói :Từ bé, mình đã cất giấu những kỉ niệm buồn vào đây, giờ đây mình sẽ cất quyển sổ này, cất đi những nỗi buồn, Bình ạ !Nói xong, Mai bỏ cuốn sổ vào hộp, chôn lại dưới gốc cây .Mình sẽ đi xa, mình sẽ sống một đời sống mới. Mình không muốn ai đọc lại những trang nhật kí ấy. Chúng sẽ ở lại đây, gắn với ngôi nhà này. Khi nào Bình buồn, cậu cứ đến đày. Mình tin gốc cây này sẽ giúp cậu vơi đi nỗi buồn đấy .Tôi im lặng ngắm những tán cây, liệu cây có hiểu những điều Mai nói không ? Tôi nắm tay Mai – “ Chúng ta mãi là bạn, là bạn thân thiện ! ”, tôi nhủ thầm .Đó là cuộc trò chuyện ở đầu cuối của chúng tôi. Hôm sau, Mai bay vào TP HCM cùng mẹ .Câu chuyện năm nào luôn sống trong tôi, tôi vẫn mong có dịp gặp lại Mai và luôn cầu mong Mai có đời sống niềm hạnh phúc .Bài văn mẫu 4Có người đã từng cho rằng : “ Nếu bạn đóng cửa với mọi sai lầm đáng tiếc, chân lí cũng bị bạn cho đứng ở ngoài cửa. ” Đúng như vậy, cuộc sống ta ai cũng đã từng mắc sai lầm đáng tiếc, nhưng điều để lại cho tất cả chúng ta lại là những kinh nghiệm tay nghề quý giá. Tôi cũng đã từng như vậy, đã từng vì tò mò mà trót xem trộm nhật kí của bạn. Câu chuyện ấy cho đến nay vẫn đau đáu trong trái tim tôi, nhưng đồng thời cũng đã để lại cho tôi bài học kinh nghiệm đắt giá .Đó là một ngày cuối năm lớp 8, khi cái nắng oi ả và tiếng ve râm ran trên từng bụi cây đã gọi mùa hè của chúng tôi trở lại. Giờ ra chơi, mấy đứa bạn tôi đứa ríu rít chạy ra sân trường chơi ô ăn quan, đứa túm năm tụm bảy trò chuyện cười vang cả một góc trời. Tôi lơ đễnh ngồi một chỗ, ngắm nhìn cái nắng vàng ươm đang chảy trên từng ngọn cây, len qua từng kẽ lá, lòng chợt cảm thấy thú vị vì một kì nghỉ hè đã sắp cận kề. Chợt con mắt tôi liếc qua chỗ ngồi của Lan – cô bạn bàn trên đã chạy ra ngoài sân nhảy dây cùng chúng bạn khi nào. Lan là một cô gái vui tươi, hay cười, khi nào cũng hoàn toàn có thể đem lại cho người khác nụ cười vì tính cách vui nhộn và chân thực. Bạn bè rất quý Lan và chắc rằng trong lòng ai cũng ao ước bản thân mình hoàn toàn có thể luôn vui tươi như bạn ấy. Ô kìa, … hình như … trong ngăn bàn bạn ấy có cái gi đẹp thế nhỉ ? Tôi cố rướn mình để ngắm nhìn cái vật nhỏ xinh đang lấp ló trong ngăn bàn Lan. Một quyển sổ nhỏ !Tôi ngồi yên mà trong lòng chẳn thể nào xóa đi cảm xúc tò mò. Quyển sổ ấy ghi gì nhỉ ? Đấy có phải quyển sổ tay toán học mà Lan thường nói hay không ? Tôi rời khỏi chỗ, nhìn xung quanh. Trong lớp chỉ có mình tôi, nếu tôi lấy quyển sổ ấy ra cũng chẳng ai biết. Mà Lan lại đang ở ngoài … Cái tình tò mò của tôi lại nổi lên, nhưng nếu xem trộm quyển sổ của người khác như thế là rất xấu … Tôi mông lung trong những tâm lý, cái quyển sổ nhỏ xinh kia cứ như đang trêu tức tôi. Cuối cùng, tôi đứng hẳn dậy, với lấy quyển sổ ấy và mở ra đọc. Không, đó không phải là sổ tay toán học, đó là nhật kí của Lan ! Mồ hôi tôi mở màn túa ra đầy mặt. Tôi sững sờ trước những dòng chữ của Lan. Hóa ra nhà Lan lại nghèo và khó khăn vất vả đến thế. Hóa ra đằng sau khuôn mặt hay tươi cười kia lại là những lo toan cơm áo của một người chị cả khi cha mẹ luôn ốm đau, em thì còn nhỏ dại. Hóa ra mấy đứa chúng tôi chỉ nhìn thấy vẻ bên ngoài vui tươi của Lan mà không biết rằng bạn ấy đã phải gồng gánh nhiều áp lực đè nén trên vai ấy thế nào …“ Tùng … tùng … tùng ”. Hồi trống báo giờ ra chơi kết thúc kéo tôi trở lại hiện tại. Tôi hấp tấp vội vàng nhét quyển sổ ấy vào chỗ cũ rồi ngồi ngay ngắn lại vào chỗ của mình. Cả giờ hôm ấy tôi không thể nào tập trung chuyên sâu được vì nỗi xấu hổ đang bao quanh. Một cảm xúc tội lỗi trùm lên tâm lý của tôi. Trước giờ, tôi rất ghét ai động vào những gì riêng tư, vậy mà chính tôi lại mở quyển nhật kí của Lan ra đọc ! Tôi chẳng hiểu nổi tại sao tôi lại làm như vậy nữa. Lan quay xuống làm cắt mạch tâm lý của tôi :- Này, cậu làm sao thế, cả ngày này cứ lơ đễnh thế là sao ?- À …. Không … không có gì đâu .Mấy ngày qua đi, Lan vẫn tươi cười, vẫn pha trò như mọi ngày. Có lẽ bạn ấy không biết chuyện tôi đã lỡ xem nhật kí của bạn ấy, nhưng trong lòng tôi khi nào cũng cảm thấy tội lỗi mỗi khi nhìn thấy Lan. Cho đến một ngày kia, lấy hết can đảm và mạnh mẽ, tôi hẹn Lan ra một góc. Tôi quyết định hành động sẽ xin lỗi Lan vì những gì mình đã làm …- Cậu hẹn mình ra đây có chuyện gì thế ? – Lan hỏi tôi .- Mình … mình có chuyện … muốn nói … – Tôi ấp úng .- Có chuyện gì cứ nói ra xem nào, trông cậu giờ đây đỏ hết mặt lên rồi kia kìa – Lan bật cười .- Mình … Thật ra là … Tuần trước … Mĩnh lỡ xem trộm nhật kí cậu để trong ngăn bàn. Quyển sổ đẹp quá, mình không cố ý. Mình xin lỗi …Lan chợt lặng yên. Tôi nhắm mắt và chờ đón ở bạn ấy một trận cuồng phong. Lan sững sờ một hồi rồi nói :- Vậy là cậu biết hết rồi ấy hả ?Tôi yên lặng .- Thật ra chẳng ai biết được thực trạng nhà tớ cả. Nhưng không sao, cậu đã dung cảm nhận ra lỗi của mình là được rồi. Trước giờ tớ chỉ mong có người nào đồng cảm cho tớ thôi. Kể ra trong cái rủi cũng có cái may đấy chứ .- Vậy là cậu tha lỗi cho mình ?- Tất nhiên rồi .Lòng tôi chợt reo vui. Lan đã tha lỗi cho tôi, và tôi đã đồng cảm đựo thực trạng khó khan của bạn ấy. Tôi thiết nghĩ mình phải làm gì đó để hoàn toàn có thể trợ giúp được Lan. Từ đó, mỗi khi buồn, tôi thường tìm cách để trợ giúp Lan. Chúng tôi thân nhau từ hồi đó …

Vậy đấy, đó là một kỉ niệm đáng nhớ trong quãng đời cấp 2 của tôi. Và tôi chợt nhận ra, điều quan trọng không phải bạn đã mắc lỗi lầm gì, mà là cách bạn đối mặt với nó và sửa chữa nó như thế nào. Những vấp ngã mà bạn gặp phải bây giờ hóa ra lại trở thành những kinh nghiệm quý báu giúp bạn ngày một trưởng thành hơn trên mỗi con đường bạn đi.

* * * * * * * * * *Trên đây là hướng dẫn làm bài Viết bài tập làm văn số 3 lớp 9 đề 1 với nội dung kể về một lần em trót xem nhật ký của bạn. Hy vọng đây sẽ là tài liệu hữu dụng cho những em trong quy trình học tập môn Ngữ văn lớp 9. Chúc những em luôn học tốt và đạt tác dụng cao !Xem thêm nhiều tài liệu hữu dụng tại doctailieu.com :